Có một con người bàn tay trắng ra đi
Đến thẳng Paris tìm hình của nước
Vào hang ổ lũ sài lang đế quốc
Hỏi tội cầm quyền bản án thực dân.
Người bồi bàn trên con tàu lênh đênh
Trước sóng cả không ngã lòng tiến bước
Bởi trong tim cháy bỏng tình yêu nước
Nghĩa đồng bào không dừng bước Người đi.
Bình đẳng đây ư nghèo khó khác gì
Bác ái đây ư những người cùng khổ
Hoa lệ gì đây công nông nghèo khó
Chẳng có tự do cho triệu dân nghèo.
Viên gạch hồng giá rét Bác mang theo
Nung ý chí đi tìm hình của nước
Quét tuyết, nhào than việc gì làm được
Bởi Tổ quốc chờ, dân đỡ lầm than.
Và thế rồi Bác gặp đúng Lê Nin
Đọc bản luận cương một mình Người khóc
Chân lý là đây, giải phóng dân tộc
Phải đấu tranh không lùi bước nữa rồi.
Cách mệnh tiên phong Đảng đã ra đời
Người cầm lái một con tàu hướng tới
Mười lăm năm một niềm tin chói lọi
Tháng tám mùa thu sáng rọi non sông.
Ba mươi năm kháng chiến đã thành công
Cờ hồng đã tung bay dinh Độc Lập
Đất nước tự do, Bắc Nam thống nhất
Thỏa ước mong và giấc mộng của Người.
Đã đem hình trả lại đất nước tôi
Người ra đi để mấy lời di chúc
Mong toàn dân giương cao cờ độc lập
Sống tự do, xây dựng đàng hoàng hơn.
Không bao giờ trả hết được công ơn
Vì nước, vì non áo sờn, dép lốp
Cả cuộc đời hiến dâng cho dân tộc
Lúc đi xa để lại cả giang san.
Hoàng Hạnh / Tapchidongnama.vn