Một cô bạn cũ vừa làm đám cưới. Chưa kịp chúc mừng, em đã nói: “Em không biết nữa chị à, em cũng muốn làm cho xong!” Tôi xui em đừng cưới. Đương nhiên là đám cưới vẫn diễn ra. Tôi mong em hạnh phúc, dù việc tìm kiếm nó sau khi bước vào ngưỡng hôn nhân, là điều không dễ cho em.
Sáng nay lại nghe tin một cô em đồng sự cũ sắp lấy chồng. Chàng trai đó từng làm em đau khổ rất nhiều, nhưng em chưa bao giờ buông bỏ.
Và giờ thì em sắp cưới người ấy làm chồng. Tôi hỏi lại em: “Đó có phải là người đàn ông sẽ làm em hạnh phúc?” Em nói “Tương lai em không biết thế nào, nhưng bây giờ em đang hạnh phúc. Còn thì từ từ tính sau, biết đâu rồi gia đình con cái sẽ khiến anh ấy trưởng thành hơn” Em nghĩ vậy, và em thấy vậy là đủ, cưới thôi!
Em gái, có những người tình như vậy đó, họ chẳng làm gì để người đàn bà của họ được hạnh phúc, nhưng lại có những người đàn bà chỉ cần ở bên anh ta, thuộc về anh ta, và coi đó mặc nhiên đã là một phước hạnh rồi. Em có phải người đàn bà cao thượng đó không?
Chỉ cần em gọi tên được cuộc chơi, chấp nhận mức cược và tôn trọng luật chơi. Anh ta sẽ không ở bên em khi em cần nhất. Anh ta có thể sẽ nói những lời vô cảm đủ làm tổn thương em. Anh ta không ở đó vào cuối tuần. Và các ngày trong tuần cũng vậy. Cô gái, cuối cùng thì anh ta chưa bao giờ quảng cáo với em một chất lượng tốt hơn như thế, và em đã vẫn chấp nhận chiếc nhẫn của anh ta trên ngón tay mình. Hãy hạnh phúc, vì em sẽ là người đàn bà để chờ đợi và tha thứ cho chồng mình, cao thượng và minh mẫn
Em thân mến, có nhiều người sẽ nói em dại dột. Tôi thì không…miễn em đừng gục xuống, tuyệt vọng đấm ngực tự hỏi rằng vì sao hôn nhân không thay đổi được người đàn ông.
Trời ơi, hôn nhân chớ có phải trại cải tạo giáo dưỡng đâu mà cải hóa con người? Miễn em đừng hi vọng một đứa con chung sẽ cảm hóa người tình giờ là chồng của em. Bất hạnh thay khi sinh linh nhỏ xíu ấy bị sinh ra giữa cuộc đời như một công cụ cảm hóa hay níu giữ lẫn nhau của người lớn, hay để gia cố “thế lực” cho người mẹ sinh ra mình. Bất hạnh thay, khi sinh linh nhỏ xíu ấy chào đời trong sự khiên cưỡng của chính người cha còn chưa thật sự trưởng thành về tâm lí.
Miễn em, dù tôn thờ giá trị hôn nhân đến mấy, vẫn luôn giữ lại cho mình một cái quyền cuối cùng, ngay từ những dấu hiệu đầu tiên cho thấy tình yêu đang bị ngược đãi. Đấu tranh khi em còn có thể, và nhẹ nhõm thừa nhận thua cuộc, để thanh thản chọn bước đi. Ngày em gục xuống với tinh thần tàn tạ, tuyệt vọng rình mò hộp thư riêng của chồng, ngày em chua chát nói lên những lời miệt thị đàn ông, tới chừng đó tôi mới gọi em là đồ ngốc.
Em có dám chấp nhận một thực tế rằng em sắp cưới một gã vô tích sự, không kì vọng gã sẽ trở nên hữu ích, nhưng có gã khiến em hạnh phúc, thế là đủ? Nếu em thấu đáo điều đó, vậy hãy lẹ lẹ phác thảo một chiếc váy cưới trong mơ cho ngày hạnh phúc nhất, và tôi sẽ rất vui mừng hiện diện để chứng kiến điều em mong muốn nhất đang diễn ra.
Em đã không chọn người đàn ông có thể làm cho em hạnh phúc nhất. Em chỉ chọn một người đàn ông có thể khiến em muốn làm cho anh ta hài lòng. Và em hài lòng với cuộc gắn kết ấy. Đó là điều em hướng tới, sự hài lòng, chứ không phải niềm hạnh phúc. Nhưng khi sự hài lòng mất đi, chỉ mong em sẽ không hoảng loạn tự vấn vì sao mình không được hạnh phúc. Chỉ mong em sẽ không nghĩ rằng em có thể kì kèo với số phận, và đòi nhiều hơn thứ mình xứng đáng.
Em gái, Hãy bước đến đài hôn lễ với người đàn ông đã thỏa mãn những kỳ vọng phúc phần của em, và quyết định cùng nhau chung hưởng. Đừng tiến đến đài hôn lễ với lòng kì vọng sôi nổi của một đấu sĩ cô đơn. Bởi nếu hôn nhân là một cuộc chiến hay một cuộc chơi, câu hỏi của chị dành cho em sẽ là: Liệu em có chắc rằng em sẽ thắng? Và câu hỏi cuối cùng: Và nếu em thắng, thì ai thua?